Dư luận vẫn đang hết sức quan tâm vụ gây rối trật tự công cộng của
một nhóm người xảy ra sáng 19-4, tại một quán cà phê trên đường Lý Tự Trọng,
TP. Nha Trang. Công an phường Lộc Thọ và dân phòng của phường đã có mặt kịp
thời mời cả nhóm về trụ sở làm việc. Tại cơ quan công an, sự việc mới rõ ra
là nhóm blogger do bà Nguyễn Ngọc Như Quỳnh xướng xuất, tổ chức “Cà phê Nhân
quyền lần 3” nhằm kêu gọi ngăn chặn hành vi công an dùng nhục hình với
dân. Để cho “Cà phê Nhân quyền lần 3” có tiếng vang, nhóm này đã mời chị Ngô
Thị Ánh Tuyết và chị Trần Thị Tâm là thân nhân của Ngô Thanh Kiều - người
bị công an TP. Tuy Hòa mời lên vì nghi liên quan đến một vụ trộm (vụ án “dùng
nhục hình” vừa được Tòa án nhân dân thành phố Tuy Hòa, Phú Yên đưa ra xét xử).
Thông tin cụ thể, Báo Khánh Hòa đã đưa trên số báo Thứ hai ngày 21-4
hoặc vào http://baokhanhhoa.com.vn/phap-luat/201404/lo-mat-that-cua-nhung-nguoi-dau-tranh-cho-dan-chu-2307532/.
| ||
Ở đây chỉ xin bàn về việc làm của các nhà “cà phê nhân quyền”
có thực sự là hành động bảo vệ nhân quyền hay là sự ngộ nhận về
nhân quyền một cách có chủ ý?
Thứ
nhất, luật pháp của Việt Nam
cũng như các nước trên thế giới đều nghiêm cấm cảnh sát dùng nhục
hình đối với người dân. Tuy nhiên, cảnh sát cũng là con người. Trong
lực lượng cảnh sát ở đâu trên thế giới cũng có một bộ phận khi thi
hành công vụ có xu hướng lạm dụng quyền lực, xử lý hơi thái quá
với đối tượng trấn áp.
Mỹ là quốc gia hàng năm vẫn thực hiện báo cáo đánh giá tình
hình nhân quyền của các quốc gia khác trên thế giới. Thế nhưng cảnh
sát của Mỹ có thực sự không dùng bạo lực với đối tượng không? Hẳn
các nhà “cà phê nhân quyền” còn nhớ vụ bạo động ở Los Angeles ngày
29-4-1992. Khi ấy một tòa án xử trắng án cho 4 cảnh sát trong khi một đoạn
video cho thấy các cảnh sát này từng đánh Rodney King, một người Mỹ gốc Phi.
Hàng nghìn người phản đối quyết định của tòa án và bạo loạn nổ ra ở khắp Los
Angeles trong vòng 6 ngày. Cướp bóc, tấn công, đốt phá, giết người tràn lan
trong thời điểm trên. 53 người chết và hơn 2.000 người bị thương, hàng trăm ô
tô bị đốt cháy. Người ta nhận định, bạo động ở Los Angeles là vụ lớn nhất
nước Mỹ kể từ những năm 1960.
Hay là vụ bạo động nổ ra ở thành phố Oakland, bang California ngày
12-7-2010 sau khi thẩm phán kết tội Johannes Mehserle, sĩ quan cảnh sát da
trắng phạm tội ngộ sát trong vụ bắn chết Oscar Grant - một thanh niên da đen
không vũ trang khi anh đang nằm úp mặt xuống tại sân ga Oakland. Trong cuộc
biểu tình phản đối này, ít nhất hàng chục doanh nghiệp bị thiệt hại, những cửa
kính ngân hàng bị đập vỡ, lửa cháy khắp nơi và một quả bom nhỏ nổ gần một đồn
cảnh sát…
Còn rất nhiều ví dụ khác nữa ở Pháp, ở Anh, ở Đức… Những
thông tin này, trong thời đại số hóa này, ai cũng có thể kiểm chứng
được! Các nhà “cà phê nhân quyền” nói sao về điều này?
Thứ
hai, phải khẳng định một
điều rất rõ ràng là, những vụ việc công an dùng nhục hình với dân
bị đưa ra dư luận từ trước đến nay đều là do báo chí phát hiện. Một
điều chắc các nhà “cà phê nhân quyền” đều hiểu là báo chí Việt Nam
hoàn toàn do các cơ quan tổ chức, đoàn thể chính trị - xã hội là
chủ quản. Việt Nam không có báo tư nhân. Như vậy chứng tỏ báo chí
trong nước đã làm tốt chức năng phát hiện, giám sát của mình và
điều này luôn được Đảng và Nhà nước khuyến khích. Các vụ việc khi
được đưa ra đều được các cơ quan bảo vệ pháp luật xét xử nghiêm minh.
Chưa vụ nào thấy các blog hay trang mạng của các nhà “cà phê nhân
quyền” phát hiện và đấu tranh mà chỉ là té nước theo mưa, “ăn theo”
thông tin từ báo chí chính thống.
Như vậy, cớ sao mà các nhà “cà phê nhân quyền” này lại tự nhận
cho mình cái trách nhiệm là đấu tranh bảo vệ nhân quyền trong việc
phản đối công an bạo hành, một việc làm giống như cố gắng xông vào
một căn phòng với cánh cửa đã mở rất rộng? Họ có ngộ nhận về vai
trò của họ trong bảo vệ nhân quyền không?
Cái nhìn về một số vụ công an dùng nhục hình của các nhà “cà
phê nhân quyền” thực chất là cái nhìn méo mó, đầy thiên kiến. Bao
nhiêu tấm gương chiến sĩ công an hy sinh dũng cảm trong khi thi hành
nhiệm vụ, bảo vệ nhân dân thì không hề nhìn thấy, chỉ nhăm nhăm nhìn
vào những vụ việc đơn lẻ vốn đã bị pháp luật nghiêm cấm và pháp
luật đang xử lý. Tại sao họ cố tình chọn cái nhìn đó, tự phong cho
mình chức năng bảo vệ nhân quyền, có cần phải nói thẳng ra hay không?
THỦY
NGÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét