QĐND - Gần 9 giờ tối 10-10-2014, cả gia đình tôi lên
xe háo hức đến khu Vincom Long Biên để xem màn trình diễn bắn pháo hoa. Chưa
đến giờ bắn pháo hoa, nhưng trên tuyến đường Nguyễn Văn Linh và tất cả các con
đường quanh khu đô thị Vincom Long Biên đã chật cứng người, phương tiện. Trong
khối người ấy, tôi thấy hội tụ đủ mọi lứa tuổi, từ cụ già cho tới các em nhỏ.
Có những cháu còn quá nhỏ vẫn được bố mẹ công kênh trên vai để giúp các
cháu có thể nhìn rõ các màn trình diễn pháo hoa. Phải thừa nhận rằng, mọi người
đều đón chờ màn pháo hoa với tâm trạng háo hức, phấn khởi. Đúng 9 giờ tối, màn
pháo hoa được bắt đầu trong tiếng hò reo, trầm trồ không ngớt của người xem.
Trong phút giây ấy, tôi thấy mọi lo toan, vất vả thường nhật dường như tan
biến, con người ta có cảm giác tươi mới trong tâm hồn, có thêm động lực để tiếp
tục làm việc, cống hiến.
Thế nhưng về đến nhà, mở máy vi tính lướt qua
mấy trang web, bất ngờ bắt gặp một bài viết (còn gọi là: Lời kêu gọi...) của bà
L.H.Đ, một công dân đang sinh sống ở thủ đô Hà Nội. Đọc qua cái gọi là “lời kêu
gọi...” của bà, tôi thấy thực sự thất vọng bởi mấy lẽ. Thứ nhất là về ngôn từ:
Bài viết của bà dùng toàn những lời lẽ cộc cằn, mang tính kích động, hằn học.
Những lời lẽ ấy khó ai mà tin là lại được viết ra bởi một người đã ngoài 80
tuổi, hơn nữa lại mang danh một nhà giáo. Thứ hai là ý nghĩa của cái gọi là
“lời kêu gọi...” của bà, lại không nhằm vào chủ đích chính là đề nghị thành phố
Hà Nội ngừng bắn pháo hoa nhân dịp kỷ niệm 60 năm Ngày giải phóng Thủ đô “để
tiết kiệm” như thiển ý của bà. Mà những “lời kêu gọi...” ấy chủ yếu là xuyên
tạc tình hình kinh tế, chính trị của đất nước, hòng làm nghiêng ngả lòng người...
Như thế cho thấy, khi viết những dòng đó, bà đang mang cái tâm không thiện.
Đấu tranh với những mặt trái của xã hội để cho đất
nước ngày càng phát triển là trách nhiệm mọi người dân Việt Nam. Từ khi ra đời,
Đảng, Nhà nước ta đã khuyến khích người dân Việt Nam làm việc đó, và cách đây
ít năm, bà cũng đã hành động đúng, nên mới được khen thưởng là “công dân chống
tham nhũng”. Thế nhưng, việc “đấu tranh cho tự do, dân chủ” của bà những năm
gần đây dường như càng ngày càng có biểu hiện lạc lối. Tôi cho rằng, khi mà đấu
tranh cho “tự do, dân chủ” kiểu vào hùa, quá khích, ngụy tạo, đi ngược với mong
muốn chung của đông đảo người dân thì đó khó có thể gọi là đấu tranh một cách
đúng nghĩa. Hành động đó chẳng khác gì một người tự lao xe vào đường ngược chiều
và tưởng tượng ra rằng mình như một người hùng.
TRẦN
THÔN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét